Hôm trước còn mơ thấy bọn nó trả NHK lại cho mình.
>:(
31.1.12
30.1.12
28.1.12
26.1.12
24.1.12
Lately favourite
Now and then I think of when we were together
Like when you said you felt so happy you could die
Told myself that you were right for me
But felt so lonely in your company
But that was love and it's an ache I still remember
...
23.1.12
21.1.12
"too much expectation can sink you into despair quicker than anything."
source: it's hers, not mine anyway.
source: it's hers, not mine anyway.
20.1.12
A heart that's full up like a landfill
A job that slowly kills you
Bruises that won't heal
You look so tired unhappy
Bring down the government
They don't, they don't speak for us
I'll take a quiet life
A handshake of carbon monoxide
And no alarms and no surprises
No alarms and no surprises
No alarms and no surprises
Silent, silent
19.1.12
Làm rớt khẩu trang nên phải đạp trở lại tìm, tìm thấy xong hí hửng sung sướng vì hên quá ko làm mất em nó.
Tay hôm nay lại nóng như chó cộng thêm vừa đi vừa nghĩ linh tinh nên lại kiểu sụt sịt. Khổ quá haha.
Gần về nhà đang đi thấy cái gì trắng trắng sượt ngang bánh xe, nghĩ ko biết là bao ni lông hay lại cái khẩu trang của mình rớt, mò giỏ xe ko thấy đâu nên lại tá hỏa quay lại chỗ hồi nãy tìm. Đang tính quay đầu thì một bác đi xe đạp tới hỏi mình đường nguyễn kiệm ở đâu hả cháu, vì đang lo mất đồ nên mình chỉ nói bác đi thẳng rồi quẹo trái ấy ạ (?!), rồi bác ý đi còn mình quay lại tìm con mẹ kia. Đến nơi thì thấy con nhỏ nằm dưới đất, nghĩ đến việc vì bất cẩn mà suýt bỏ nó lại giữa đường tự nhiên muốn khóc. Rồi mình nhặt nó lên, xếp đàng hoàng cẩn thận trong giỏ xe và đi tiếp.
Vừa đi vừa nghĩ khi nãy chỉ đường kiểu đấy chắc có thánh mới đến đc, chỉ tầm bậy rồi ngu ạ. Thế là lại ba chân bốn cẳng đạp hy vọng đuổi kịp bác hồi nãy chứ 11h đêm rồi mà còn phải lang thang tìm đường do cái con chết bằm nào đó chỉ tầm bậy thì khổ lắm. Tiếc là đi hết đường rồi mà chả thấy bác đâu.
Tính ra chỉ vì lo lắng hoảng loạn cái khẩu trang mà chỉ đường bậy bạ cho người ta. Chó thật.
Mong bác tha lỗi.
Tay hôm nay lại nóng như chó cộng thêm vừa đi vừa nghĩ linh tinh nên lại kiểu sụt sịt. Khổ quá haha.
Gần về nhà đang đi thấy cái gì trắng trắng sượt ngang bánh xe, nghĩ ko biết là bao ni lông hay lại cái khẩu trang của mình rớt, mò giỏ xe ko thấy đâu nên lại tá hỏa quay lại chỗ hồi nãy tìm. Đang tính quay đầu thì một bác đi xe đạp tới hỏi mình đường nguyễn kiệm ở đâu hả cháu, vì đang lo mất đồ nên mình chỉ nói bác đi thẳng rồi quẹo trái ấy ạ (?!), rồi bác ý đi còn mình quay lại tìm con mẹ kia. Đến nơi thì thấy con nhỏ nằm dưới đất, nghĩ đến việc vì bất cẩn mà suýt bỏ nó lại giữa đường tự nhiên muốn khóc. Rồi mình nhặt nó lên, xếp đàng hoàng cẩn thận trong giỏ xe và đi tiếp.
Vừa đi vừa nghĩ khi nãy chỉ đường kiểu đấy chắc có thánh mới đến đc, chỉ tầm bậy rồi ngu ạ. Thế là lại ba chân bốn cẳng đạp hy vọng đuổi kịp bác hồi nãy chứ 11h đêm rồi mà còn phải lang thang tìm đường do cái con chết bằm nào đó chỉ tầm bậy thì khổ lắm. Tiếc là đi hết đường rồi mà chả thấy bác đâu.
Tính ra chỉ vì lo lắng hoảng loạn cái khẩu trang mà chỉ đường bậy bạ cho người ta. Chó thật.
Mong bác tha lỗi.
Subscribe to:
Posts (Atom)