18.12.10

Vậy là con Mi ko kịp về xem, chỉ sáng nay trước khi đi học mới biết tin dữ, nhưng thiệc ra tối qua nằm ngủ anh đã mơ thấy nó rồi:(
Điềm dữ...
Và anh em đã ko ghi đc bàn thắng nào. Tất nhiên là thua, nhưng mình thấy trong người ngứa râm ran và hài lòng, hài lòng về đội tuyển, ban huấn luyện, đội ngũ y tá bác sĩ, các anh photographer, và hơn mấy chục ngàn CĐV máu me trên chảo Mỹ Đình ngày hôm nay.
Mình vào FB(của con củ chuối:D) và thấy vui ko thể tả vì con Teo và đồng bọn, chúng bay làm anh nhớ đến sân bóng mini của bọn PN, nơi duy nhất anh thích trong cái chốn tâm thần đó, nơi chiều chiều các chú thường quây quần trên sân và buồn thúi nẫu khi ông bụng phệ ko cho đá, nơi mình cũng từng đc bước vào, rờ và nằm lăn qua lăn lại lúc học bóng đá, nhớ bạn đầu đinh dù tuần trc mới bị đá vào mặt rồi đơ đơ khiến anh em hoảng vía vậy mà tuần sau lại đòi vào sân cho bằng đc, nhớ ông thầy Lạc dở hơi và các học trò ngày ấy:)

Và thế là con tim anh tối nay cũng đập ầm ầm lại sau bao tháng:)

Sáng nay học ĐTH(vẫn ko chơi đc cái kiểu đi số 3)... 2 tiết sau tự nhiên đc xuống VP khoa học, ui dồi ấm cúng lạ kì:)

1 đống hổ lốn, đến bao giờ mình mới hiểu đc?:)

No comments: