31.12.11

happy 2012

source

I'd waited patiently, dear... and in the end it couldn't come true. Wish we were there.
The ferry thing was wonderful. Nearly cried!
What doesn't kill you makes you hide in the corner and draw the shades so no one can see in.
source

29.12.11

How easily a damn test can totally ruin your mind and make you cry just for some stupid reason.

27.12.11

Mai thi rồi mà còn cả lố chưa học chưa hiểu chưa tra. Trời ơi ông muốn đấm cho mày 1 phát vào mặt quá.

24.12.11

♥ s

Noel ra đường đúng 10' đi mua card đt 10 nghìn.

Mỗi khi như hôm qua đành tắt đèn nằm trùm chăn nghe nhạc sụt sịt vậy.

source
source

18.12.11

Again, it never happened as you said it would.

from "The Fountainhead"

- Peter Keating: Do you always have to have a purpose? Do you always have to be so damn serious? Can't you ever do things without reason, just like everybody else? You're so serious, so old. Everything's important with you. Everything's great, significant in some way, every minute, even when you keep still. Can't you ever be comfortable--and unimportant?
- Howard Roark: No.

The Fountainhead - Ayn Rand
A "heart full of wine" and "words to say left in my mouth".
Lúc nào cũng lóng ngóng lại còn thêm bệnh vụng về.

16.12.11

It's a farce... isn't it ?
:)

14.12.11



Living on a diet of Chocolates & Cigarettes
I wanna call you again
I'll drink tea sometimes when it's cold
This is getting old
I call you again

Still too young to fail, too scared to sail away
But one of these days I'll grow old
And I'll grow brave and I'll go
One of these days

Blowing out the candles from my cake
I choke on the smoke as I look around the room
Everybody's wishing for no more mistakes
And all that I can think about is you

12.12.11

Thỉnh thoảng học đến bài có câu hỏi kiểu mày sẽ như thế nào trong năm, mười, mấy chục năm sau là lại đứng hình mất chục giây, ko phải là ko nghĩ ra đc gì mà là ko dám nói ra.
Bởi vì tương lai mà mình nghĩ ra bây giờ là ngày ngày sáng đi chiều về làm một công việc tay chân tạm bợ chả liên quan gì đến ngành học; ở cùng bố mẹ hay nói đúng hơn là gần như ăn bám; con Su lúc đấy chắc cũng tìm đc đường đến Nhật hay bất cứ nơi nào đó nó thích và sống tự lập, mình biết dù mọi thứ ko dễ dàng nhưng nó sẽ làm đc bất kì cái gì nó muốn, nhà sẽ chỉ còn 4 người thay vì 5, mình với con kia chắc vẫn sẽ dính như sam, hoặc nó đã lên núi lấy con nude tâm thần ko kém kia, dù sao cũng mong chúng nó đc vui vẻ; ngày nào trước khi ngủ mình cũng sẽ nghĩ về quá khứ, mình sẽ lại cười thầm khi nghĩ về "thời tuổi nhỏ", hay lúc ăn cơm tối 5 đứa bu quanh cái bàn ầm ĩ hết cả lên,... nhưng khi nghĩ về những thứ kinh tởm thì lại thấy còn hơn ăn cứt, xui xẻo thay nó sẽ lại ám ảnh mình cả trong giấc ngủ chứ ko phải là những kỉ niệm đẹp hồi nhỏ kia; mình sẽ ước cho đứa nằm đây là một con điên 6,7 tuổi thay vì một đứa người lớn mà chẳng ra gì; mình sẽ ngồi lẩm bẩm tại sao làm người lớn lại đau đớn thế này; cứ sống như cứt thế cho đến khi bố má rời bỏ mình, rồi sau đó đêm nào cũng nằm khóc vì nhớ Mi và Tý. Mình sẽ nghèo khổ và buồn chán. Cho đến khi chết. Chết trong cô độc.

Chẳng lẽ lại trả lời cô và chúng bạn thế này. Thế nên tốt hơn là im mồm hoặc tự chế ra một viễn cảnh lờ mờ đường đc nào đó thôi.
You did not even ask.

11.12.11

i call it love

Nirrimi
Matt
images from nirrimi's blog 

9.12.11

"Watching you stand alone
All of my doubt suddenly goes away somehow"

7.12.11

I wonder what kind of person i am as it took me more than half an hour just to pluck up courage and give my classmate a candy on the bus this afternoon.
Pathetic you are pathetic !

4.12.11

Ngồi luyện Harry Potter phần cuối với con Su từ chiều đến tối, máu mê kinh hoàng :))
Piertotum locomotor, avada kedavra, lumos, wingardium leviosa, obliviate, prior incantato, expecto patronum blah blah blah, thần chú cả đống thích quá há há.
Tiếc là hồi đó ngu ngu chỉ đọc vớ vẩn đến tập 4, giờ ước gì có cả bộ sậu 7 tập ngâm tới già cho sướng :(
Dù gì Harry Potter thì vẫn thích đọc hơn cả.
Trời ơi cái lưng cái tayyy...
Tried to remember every of its single detail before bed last night until the screwy sickness tightly encircled me and i felt like my hands covering up my eyes and ears as if all those images, voices and sounds were back from the past and stood right in front of me. Honestly, i was freakin' scared, i thought i might scream.
But the brain is to blame here. Not my eyes, not my ears. Even if i were blind and stone-deaf i could still imagine them all.

May need a brainwashing.
But not entirely, perhaps?

2.12.11

When will i finally stop counting the days?

1.12.11

Popcorn popcorn
Lại muốn bỏ chạy rồi.
Huhuu haha.