25.6.11

Bây giờ mình sẽ làm gì?
Điên, thần kinh, vớ vẩn, bầy hầy, ích kỷ, phát ngán, lười biếng,... còn gì nữa thì chửi luôn đi hề:)
Nhiều khi chỉ mong mình có đủ dũng cảm mà im mồm lại, ko nghĩ đến, ko nhìn đến nữa,... nhưng xem ra vẫn chưa làm đc.
Ở nhà thì thấy bệnh, ra đường còn mắc ói hơn.
Toàn tự nhét rác vào đầu.
Đầu mình giờ ngoài vài câu tiếng đức cụt ngủn chắc chỉ còn lại toàn những thứ thối và xấu nhất trên đời.

Thứ gần đây, mà cũng có thể là thứ nghiêm túc đầu tiên liên quan đến "sự nghiệp tương lai" sau này, mà mình thấy thích thích là đi dịch phim, những dòng phụ đề vẫn thấy khi xem HBO, Star Movies,... mình muốn làm nó, muốn làm ra những thứ hay và đúng nhất có thể.
Cứ hi vọng nó sẽ là "thứ mà mình muốn làm cả đời", nhưng sau đó lại nghĩ là mình ko thể làm đc, vì mình ko đủ giỏi, cứ nhìn vào khả năng viết và nói thì mình chả giỏi cái nào cả, viết thì cụt ngủn, nói thì ú ớ; và còn nhiều nhiều must-have khác mà mình cũng chả có nốt.
Nói vậy chứ nếu đã muốn làm thì mình sẽ tìm ra cách thôi, cái khó là ko đủ đam mê kìa:) Anything is possible, right?


Hôm nay nằm đọc lại Rough, mỗi lần chán đời lấy ra đọc là hết ngay. Đây là 1 trong những đoạn mình thích nhất... Keisuke (sau giấc mơ) bật dậy với bàn tay còn với ra phía trước, bàn tay đó dù chỉ muộn hơn "1 khoảnh khắc ngắn ngủi" vẫn ko thể với kịp tới để cứu Ami. Nhưng cũng ko sao, dù gì thì Ami trước khi biết thì vẫn "đinh ninh" là Yamato Keisuke đã cứu mình:)
Vậy là đc rồi:)

No comments: