12.12.11

Thỉnh thoảng học đến bài có câu hỏi kiểu mày sẽ như thế nào trong năm, mười, mấy chục năm sau là lại đứng hình mất chục giây, ko phải là ko nghĩ ra đc gì mà là ko dám nói ra.
Bởi vì tương lai mà mình nghĩ ra bây giờ là ngày ngày sáng đi chiều về làm một công việc tay chân tạm bợ chả liên quan gì đến ngành học; ở cùng bố mẹ hay nói đúng hơn là gần như ăn bám; con Su lúc đấy chắc cũng tìm đc đường đến Nhật hay bất cứ nơi nào đó nó thích và sống tự lập, mình biết dù mọi thứ ko dễ dàng nhưng nó sẽ làm đc bất kì cái gì nó muốn, nhà sẽ chỉ còn 4 người thay vì 5, mình với con kia chắc vẫn sẽ dính như sam, hoặc nó đã lên núi lấy con nude tâm thần ko kém kia, dù sao cũng mong chúng nó đc vui vẻ; ngày nào trước khi ngủ mình cũng sẽ nghĩ về quá khứ, mình sẽ lại cười thầm khi nghĩ về "thời tuổi nhỏ", hay lúc ăn cơm tối 5 đứa bu quanh cái bàn ầm ĩ hết cả lên,... nhưng khi nghĩ về những thứ kinh tởm thì lại thấy còn hơn ăn cứt, xui xẻo thay nó sẽ lại ám ảnh mình cả trong giấc ngủ chứ ko phải là những kỉ niệm đẹp hồi nhỏ kia; mình sẽ ước cho đứa nằm đây là một con điên 6,7 tuổi thay vì một đứa người lớn mà chẳng ra gì; mình sẽ ngồi lẩm bẩm tại sao làm người lớn lại đau đớn thế này; cứ sống như cứt thế cho đến khi bố má rời bỏ mình, rồi sau đó đêm nào cũng nằm khóc vì nhớ Mi và Tý. Mình sẽ nghèo khổ và buồn chán. Cho đến khi chết. Chết trong cô độc.

Chẳng lẽ lại trả lời cô và chúng bạn thế này. Thế nên tốt hơn là im mồm hoặc tự chế ra một viễn cảnh lờ mờ đường đc nào đó thôi.

No comments: