11.9.12

Tối qua tính ngủ sớm để sáng dậy sớm coi con điên đánh, cuối cùng lại có chuyện nên cứ ngồi ngẩn ngẩn và đầu óc thì lại như cứt đến 3h kém, ngủ đc gần 1 tiếng thì đc con khùng đập dậy coi. Chiếu sớm hơn mình tưởng. Thế là từ đấy ngồi dán đít vào ghế, vừa coi vừa nt cập nhật tình hình cho con kia, khổ thân gặp ngay trận CK mà phải lọ mọ đi làm :(
Nole bị dẫn đến 2-0 tưởng sắp thua tới nơi nhưng lại lội ngược dòng "ngoạn mục" để hòa 2-2, trận này ai tim yếu chắc phải ngồi sẵn trước cửa bệnh viện ko thì lên cơn đau tim bất đắc kì tử. Chưa bao giờ tự hào về em nó như lúc này. Lúc Nole trượt ngã khi trả giao bóng, rồi camera lia đến 2 đầu gối mỗi bên 1 vết trầy đỏ đỏ thề thương con điên ko thể tả.
Ván quyết định lúc điên bị dẫn 4-2 và đến khi Murray nâng lên thành 5-2 thì mình đã ko dám xem nữa. Mình đã nghĩ đến khoảnh khắc 40-... đấy, cả lúc Nole có thể sẽ phải phát biểu đầu tiên với tư cách là người về nhì, cả gương mặt đang cười nhưng trông chẳng thể nào buồn hơn khi đứng chụp hình cùng Murray, cả về nỗ lực rất lớn để lội ngược dòng nhưng cuối cùng... Mình đã nghĩ là mình sẽ ko thể chịu đựng đc.
Trước đấy cứ hy vọng con điên mà thắng 1 phát thì hôm nay sẽ có thể vui vẻ đi học, nhất là có thể vứt bớt đc thứ kia ra khỏi đầu.
Roland Garros, Wimbledon, Olympic, Cincinnati và giờ là US Open... con điên hẳn phải buồn lắm.
Nhưng dù vậy Nole vẫn có thể ngẩng cao đầu vì đã thua với tỉ số 2-3 chứ ko phải là 0-3 trong 1 trận đấu kéo dài đến 4h54'. Điên giỏi lắm! Good girl! À nhầm good boy chứ! :))


source


cười buồn...
source




Ngồi xem con điên thu dọn đồ đạc lại nghĩ đến cái ngày 11/9 11 năm trước, cũng ngay tại New York. Và thế giới thì vẫn ngày một điên loạn...