23.7.14

Có còn cách nào nữa không, hỡi những bộ óc sáng tạo của các kỹ sư, cố giữ lại, không được tất cả thì chí ít là một nửa, là hai phần ba số cây này.
Có còn cách nào nữa không, những bóng cây ngập kỷ niệm, ngập dấu tích, ngập tình thân với nhiều thế hệ ở thành phố yêu dấu này.
Có còn cách nào nữa không? Hãy cố xem nào? Chậm lại chút đi? Sao phải ồ ạt thế? Chậm lại, các anh ngồi với nhau, cà phê, tính xem, không có gì là không thể mà, đúng không?
Và đáng ra, nếu nhân văn, riêng việc đốn hạ cây, những kỷ vật thương mến của thành phố, cần phải xin ý kiến Hội đồng nhân dân, vì đó không chỉ là cây xanh, đó là tài sản tinh thần, tài sản văn hóa, tài sản lịch sử.
Có còn cách nào nữa không, tôi tiếc đến nhói lòng.
Đêm khuya, hãy ra chỗ này, bên những gốc cây bị xé nát bằng máy cưa để lắng nghe giọt sương ở đâu rơi xuống không còn nơi bấu víu, giọt sương hoảng hốt rơi, rơi, rơi, xói sâu vào đất, bật lên một âm thanh như tiếng nấc nghẹn của cây....
Hãy lắng nghe trước khi hành động...
 (nhà văn Phạm Quang Vinh)


Metro cái quái gì, khi ngay cả những phương tiện đơn giản lâu đời nhất như xe buýt, taxi, tàu lửa tàu thủy hay xe khách vẫn còn là một mớ hổ lốn chưa ra làm sao, người dân đi lại thì phải chịu biết bao nhiêu là thứ quái thai, thậm chí là mất cả mạng!?
Metro cái quái gì, để rồi chặt cả một hàng cây cổ thụ của người ta, ko ai biết cũng chẳng ai hay!

Nghe tin này lại nhớ đến vụ cây to bị chặt ở chỗ bọn chung cư hôm bữa, trước đó nữa là mấy cái cây cao ở công viên lúc chúng nó xây bùng binh nhảm nhí. Giờ thì đã rõ vì sao mọi thứ lại luôn như vậy... Đến cả hàng cổ thụ chắc phải cả trăm năm tuổi ngay con đường lịch sử ở trung tâm mà chúng còn chặt cái vèo, thì huống chi chỉ là cái cây cong cong ở một góc xó xỉnh nào đó.

Khó chịu thật sự!

No comments: