31.8.14

(source: dapd)


Thưa chú, James Foley (mặc dù bây giờ chú ko thể trả lời bất kì câu hỏi nào nữa rồi), tất cả các phóng viên chiến trường nói riêng và các nhà báo phóng viên trên thế giới nói chung đang hằng ngày hi sinh vì một nền báo chí tự do và trung thực.
Xin hỏi những người dân ở các nước đang có xung đột, chiến tranh, khủng bố,... Những trẻ em, đàn ông, phụ nữ, người già vô tội nhưng vẫn bị kéo vào cuộc chiến giữa các phe phái, tổ chức chính trị, tôn giáo cực đoan.
Xin hỏi những người dân ở các nước may mắn ko có chiến tranh, ko có cảnh bom rơi đạn nổ nhưng ngày ngày vẫn phải tranh nhau mà sống, làm những thứ mình ko muốn, nói những thứ mình ko hiểu, ở bên những người mà mình ko yêu, v.v Tất cả chỉ vì miếng ăn, cái mặc, vì tiền, hay vì vô số những lí do khác.


Khi nào thì chúng ta mới đc tự do một cách đúng nghĩa?

Chiến tranh là cái thá gì, mà nhiều chính quyền cứ bâu vào đủ lí do để tạo ra cho bằng đc.

Xin gửi đến người dân ở cả nước (chính quyền) gây chiến và cả nước bị xâm lược: Có phải cầm súng ra chiến trường rồi giết thật nhiều "kẻ thù" là cách tốt nhất để đẩy lùi quân xâm lược? Những người lính bên kia mặt trận, cũng là con người, cũng có cha mẹ, có anh chị em, vợ con, bạn bè, cũng biết yêu ghét, buồn giận... có đáng phải chịu chết chỉ vì nếu ko làm thế thì họ sẽ bị xem là những công dân ko yêu nước?
Tại nước gây chiến, chính quyền sẽ tìm mọi cách thuyết phục người dân ra trận để bảo vệ đất nước, bảo vệ gia đình. Và ở nước bị xâm lược cũng y như thế.
Như vậy những người lính ở cả hai phía có lỗi gì ko?
Ví dụ trong chiến tranh VN, người ta vẫn trách lính Mỹ rằng sao lại mờ mắt nghe theo chính phủ rồi tham chiến ở VN, sau đó giết người vô tội, rồi khi trở về nhiều người đã phải chịu ám ảnh ko yên. Nhưng những người lính VN (chống lại Mỹ và chế độ tay sai) có khi nào nghĩ rằng những người lính Mỹ kia cũng ra đi vì nghĩ đất nước đang cần mình? Họ ko có lỗi, lỗi là ở chính quyền gây chiến cứ ghim vào cái chủ nghĩa yêu nước mà lừa phỉnh, dụ khị người dân ra chiến trường.

Mình đã từng nghĩ rằng, nếu nhân dân VN chỉ chống lại kẻ thù bằng hình thức đấu tranh ôn hòa, ko dùng bạo lực, ví dụ như biểu tình hòa bình, sử dụng báo chí và truyền thông để đấu tranh, để người dân thế giới thấy đc tình hình, v.v thì ngày nay Mỹ có rút khỏi VN ko?
Và nếu người ta nghĩ cứ phải giết ai đó mới mong chiến tranh kết thúc, sao ko chạy đi tìm thẳng cái thằng cha con mẹ đã gây ra chiến tranh mà giết? Sao cứ phải lính nước này giết lính nước kia, đấy là còn chưa kể bao nhiêu dân thường phải chết theo giữa làn đạn của cả 2 bên.
Nếu bây giờ trách bộ đội VN đã giết lính Mỹ (những người bị chính quyền lừa dối) một cách "ko cần thiết" thì có phải là quá vô ơn ko khi có khi nhờ họ mà mình mới đc sống trong cảnh mở mắt dậy ko phải lo có kẻ xộc vào nhà bắt giết như bây giờ? Những người như bố mẹ mình, cô cậu mình, bố mẹ của bạn bè mình v.v cũng đã từng tham chiến cả, họ ra đi cũng chỉ mong đất nước đc hòa bình. Mình đã nghĩ rất nhiều và nhận ra là mình ko hề trách bên nào cả, vì thật ko dễ để trả lời rõ cái gọi là lòng yêu nước. Trách móc bất kì người lính nào ở cả 2 bên đều ko công bằng.
Việc đấu tranh ko sử dụng bạo lực, như cách mà Gandhi đã làm, sẽ luôn thành công chứ?


Nhưng nói gì thì nói, mong mọi người hãy tỉnh táo, hãy suy nghĩ một chút. Đừng hở ra là đòi đi giết thằng Tàu xâm lược Trường Sa Hoàng Sa, khi kẻ bán nước có khi lại chính là những người đang kêu gọi mình sẵn sàng cầm súng chiến đấu!
Xin trích một đoạn trong bài viết của blog Đoan Trang như thế này:
"Nhân tiện, cũng xin nhắc lại để các cụ nhớ: Ấy là về chuyện chủ quyền đối với Hoàng Sa-Trường Sa. Các bằng chứng về chủ quyền của nước ta ở Hoàng Sa-Trường Sa, trong cổ sử, đều vững chắc cả. Chỉ từ khi đời ta có Đảng, mới sinh ra công hàm này, tuyên bố nọ, sách giáo khoa kia, bản đồ ấy... để đến bây giờ bọn dân chúng ta phải đau đầu lo dọn dẹp, lo đấu tranh giành lại chủ quyền, mệt ơi là mệt! Như thế đúng ra phải gọi là dân làm, Đảng phá mà."

No comments: