2.7.15

No, it will never be the same...

Tự nhiên kể từ trận thua ở chung kết Pháp mở rộng có cảm giác như con điên nhà ông "bị thương" nặng mày ạ, kiểu như vết thương trong lòng âm ỉ khó lành ấy. Cũng chẳng có gì lạ, một người đang tràn trề tự tin và quyết tâm như rứa xong bị đánh bẹp ở trận cuối cùng thì kiểu gì mà ko đau. Ông cũng rứa, cũng thấy buồn mãi đến bây giờ mà ko phải chỉ là buồn vì điên thua như thường lệ nữa. :(
Chỉ mong em nó ráng hốt đc cái cúp ở Wimbledon kì này, vừa để bảo vệ điểm số vừa là để lên tinh thần sau cái giải Pháp phập phồng kia...
Cố lên em ạ.


Giờ qua chuyện chân cẳng.
Dạo này ông đã tự đi cà nhắc đc và ko cần dùng nạng nữa nên đi nhanh hơn hẳn, ko phải kiểu 5 phút mới lê đc từ trên lầu xuống dưới đất và mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Dù vậy mỗi lần đi hơi nhanh hơn tí, chân hơi xoắn hoặc nằm sấp duỗi chân ra là lại bị trẹo. Rồi ông chỉ có thể đi từ từ chậm chạp chứ ko chạy nhảy ầm ầm như trước đc, nhảy cho lắm vào khéo đứt cha nó cả "mấy cọng dây" còn lại ko chừng... Đối với một đứa hở tí là nhảy dựng lên và mỗi lần đi cầu thang thì toàn phóng 2-3 bậc một lần thì đấy quả là điều rất buồn..
Mỗi lần nhìn cái đầu gối và cặp giò bên nhỏ bên to là ông lại buồn phát khóc, vì biết rằng dù có làm gì thì cái đầu gối trái nó cũng chẳng bao giờ trở lại đc như trước nữa, ông sẽ ko bao giờ có đc một cái đầu gối bình thường vì dù có mổ nối dây này dây kia thì cũng ko thể khỏe mạnh lành lặn đc như trước, và mỗi lần chạy nhảy tung tăng là lại sợ chân sẽ khuỵu xuống bất ngờ.
Kể từ hồi đau chân phải nghỉ làm là ông lại nhớ mỗi sáng dậy sớm đi bộ ra trạm xe buýt đi mần, vừa đi vừa ngó trời ngó đất, trời tối và khá vắng nên thỉnh thoảng cũng sợ ko biết có đứa nào đi đằng sau tính bắt cóc bán qua Tàu ko. :D Mỗi lần sợ như rứa là lại nghĩ xem nếu bị bắt thì sẽ tìm cách trốn thoát như thế nào, nhưng chưa kịp nghĩ cho hết thì đã đến trạm xe buýt, haha.
Leo đc lên xe buýt thì thường sẽ lăn ra ngủ, ko thì ngó ra ngoài đường xem cảnh phố xá lúc sáng sớm. Cuối cùng thích nhất là lúc làm xong đi về đc leo lên cái xe máy lạnh phà phà xong nằm ngủ thẳng cẳng cho tới khi xuống xe.
Lâu rồi ko đi xe buýt nên cũng nhớ mấy ông bà lơ xe tài xế hiền hiền và điên điên.
Ước gì ông lại đc đu xe buýt đi làm sáng sớm, ước gì mọi thứ quay trở lại như xưa... chứ cứ như này thì ông buồn lắm. :'(

No comments: