10.7.15

"Remember when"

Chiều hôm trước đi thi Toán về, ngồi một hồi xong ông lăn ra ngủ đến 2h sáng hôm sau thì lật đật mò dậy xuống bếp ôn bài AV với con Su và con D.H. Mà ôn cũng chả đc bao nhiêu, ngồi nói nhảm và giỡn là chính. /:)
Đến giờ thì đc con Mi và con Su chở đi thi.

Môn cuối là cái môn yêu dấu từ xưa giờ nên cũng ko đến nỗi hồi hộp đau tim sợ bị tủ đè như 2 cái môn Văn với Toán chết bằm kia. /:) Lúc thi làm đc câu nào thì ông chỉ khoanh đáp án trên đề thôi chứ chưa thèm tô ngay vào giấy thi, thế nên lúc giám thị bảo còn 30 phút nữa nhá thì "hốt hền" vì lúc đấy vẫn còn đang cắm mặt vào phần bài đọc gần cuối, sợ ko kịp giờ nên quay ra tô đáp án khí thế. >:D Nhưng vì vậy nên cũng ko kịp xem lại mấy câu còn đang phân vân.
Hết giờ nộp bài xong tự nhiên ngẫm lại thấy sao câu này lại đánh D thay vì A, rồi có câu mới đầu nghĩ là B sao cuối cùng lại chọn con C, blah blah blah. Biết là có nguy cơ sai nhảm nên buồn như chó, thà ko biết oánh đại thì chả nói làm gì, đằng này cứ ngẩn ngơ xong lại chọn cái đáp án mà biết là lúc tỉnh táo sẽ ko chọn. : /

Buồn buồn đi xuống sân thì gặp bạn... Ngay lúc đấy ko hiểu sao lại thấy xa lạ đến thế, ko biết nên làm gì bây giờ, nên cười đại cho xong hay mếu máo bảo tớ làm sai mấy câu điên điên rồi... Sau vài giây khựng lại thì ông đã ko làm đc điều thứ 2, vốn là điều mà bình thường ông sẽ làm. Vừa quay đi thì thấy muốn khóc mày ạ.

Lúc ngồi trên xe con Su chở về cứ lải nhải hình như em làm sai cha nó câu này rồi, sau đấy con Su an ủi một câu đại loại là "dù sao cũng thi xong hết rồi nhá". :) Ừ, nghe xong thế là tự nhiên thấy cũng nhẹ nhõm thật, thi ĐH xong rồi, gỡ đc đống đá tảng trên vai xuống rồi, đc tự do rồi...
Nhưng trong lòng ông vẫn còn có thứ để lo.

Đi về chả ăn uống gì, ngồi xuống cầm điện thoại gọi nhưng ko có ai nghe máy, sau đấy cứ thế lăn quay ra ngủ đến lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì bật dậy. Ông còn nhớ đã nín thở khi nhìn thấy tên và số điện thoại trên màn hình như thế nào. Là bạn.
Và mọi thứ ông đã nghĩ ngợi suốt mấy hôm trước khi thi cứ thế diễn ra, nhưng ông chỉ nghĩ đc có một nửa thôi, nửa còn lại thì là điều ông đã nghĩ đến trong một khoảng thời gian dài trước đó nữa nhưng vẫn luôn tự dối lòng là ko phải mày ạ. Nhưng mà mọi thứ đúng là rứa đấy. /:)

Sau đấy chắc là chuỗi ngày khó khăn nhất trong đời ông, khó còn hơn cả năm lớp 8 và cái ngày năm lớp 10 kia.
Nhưng kiểu gì thì đó cũng là điều phải xảy ra, vì những thứ ko thuộc về mình thì chẳng cầm nắm mãi đc mày nhỉ. Cũng mừng, vì cuối cùng bạn đã thấy đc điều mình thật sự muốn sau từng đấy năm thay vì phải chịu đựng lâu hơn, và vì bạn sẽ ko phải khổ sở như lúc ông còn quanh quẩn nữa.

À, cái lần ông với con Su nằm nghe bài The blower's daughter của con mẹ Damien Rice ấy, lúc nghe đến đoạn nhỏ xíu con "Gạo" thì thầm khúc cuối bài ông đã cười và bảo là "ơ con này mất nết thật", nhưng con Su lại bảo là "nó hát đúng đấy", vì đại loại là thường ông sẽ ko thể quên đc hoàn toàn cho đến khi có ai đó khác đâu. /:D
Chắc là đúng cha nó thật mày ạ, nhưng so với ngày đó thì ông đã đỡ hơn nhiều rồi. Kiểu gì thì ông cũng sẽ ổn thôi, dù có hay ko có ai. :)

Giờ thì ông đi nghe lại The blower's daughter đây, ít ra nghe con "Gạo" hát cũng thấy đồng cảm tí, hê hê. /:)

P/S: May là hồi tối con điên thắng và sẽ vào chung kết chủ nhật này nên ít ra ông cũng có chuyện vui để nghĩ đến. :)

No comments: