22.12.10

Cả ngày hnay đã thấy ko yên, sáng đi học TD kiểm tra chả ra khỉ khô gì, nhìn các bạn kiểm tra chạy qua chạy lại, nhìn ông thầy mình ko thích, nhìn quả bóng rổ chết bằm bịch bịch trên sân trong khi đầu nghĩ tới ~ chiều học bóng đá cùng mấy ông thầy khùng khùng, và bọn bạn cùng lớp lẫn ko cùng nhưng với mình đều vui cả, ngay cả ngồi nc vs con D. cũng làm mình phát chán lên. Từ lúc đó đến khi về nhà mình thấy ghét mọi thứ trên đời, mình ko muốn 1 thứ gì, chỉ muốn về nhà, nằm lăn ra giường và đắp khăn lạnh lên trán ngủ tới chiều, ngủ cho qua mấy hôm KT HK càng vui. Lúc đó Hanamizuki với mình cũng chán rồi, cả nhạc Zee Avi cũng vậy. Đến mức Hanamizuki trở nên vô nghĩa ư? Gay nhỉ...

Đây là bệnh kinh niên: ghét hiện tại, ko màng đến tg lai, nghĩ về quá khứ thì cười cười song chỉ đc 1 hồi là lại "phắn hết mệ đê!". Vậy cuối cùng là mình phải ở đâu? Trên trời à? Vì mình ko thích ở dưới lòng đất:)

Nothing could make me feel alive.
I was dead.
I closed my eyes, my mouth, my mind...

We're not meant to be...?

Mình để private thế này chả ma nào đọc đc. Ừ, trừ b. Nhưng t sẽ đóng hết cửa nẻo, sẽ sớm thôi. Vì tất cả ~ gì t viết chẳng để làm gì. Với t đóng blog mà chỉ mở cho mỗi mình b thì chỉ là sự ăn vạ mà thôi. Và chỉ từ ngày biết b đọc blog t thì t mới chăm viết vậy đấy.(:


Mình thật đáng thương, và cũng thật là chó...:) Hãy biết đg thôi trò dở hơi này lại, đừng nói nhiều thế nữa, và hãy ngậm bớt mỏ lại đi:)

No comments: