25.12.10

Hồi chiều đi tìm khắp nhà mãi mà vẫn ko thấy đồ sạc đt, muốn điên lên vs con D.H, mình rất ko ưa cái kiểu tự tiện lấy đồ của mình xài xog vứt từa lưa, nhưng lần này cũng chẳng chắc 100% là nó làm mất, nên có quậy với nó cũng ko ổn, có khi lại giận dỗi vớ vẩn. Tìm mãi ko thấy, cộng thêm bị con S đuổi nên mình ngồi khóc trog phòng bố má, nhưng chỉ 15s thôi, sau đó xuống nhà và nằm ngủ đến 6h tối thì con D. đập mình dậy ăn bò kho vs bánh mì:). Những lúc như thế thì tốt nhất là ngủ đi.
Qủa thật lúc đó mình như xe bị bể lốp, đang đi bt tự nhiên bể cái đùng... Mình lại thấy ghét tất cả và chỉ muốn ... nhưng ko thể đc:). Rồi mình đã lại nghĩ là ngày 7.1.1992 má đáng ra ko nên đẻ mình ra, có lẽ chỉ con D. là đủ rồi, vì mình sống trên đời nếu ko làm khổ ai thì cũng tự làm khổ bản thân, cũng chẳng giúp đc ai cái gì, tốt nhất là chết đi đừng sống nữa, nhưng mình sợ cảm giác ko cựa quậy gì đc, nhưng đâu đó bên trog mình vùng vẫymuốn thoát ra mà ko đc. Ko biết lúc chết đi sẽ thế nào... Mình dù sợ nhưng vẫn muốn tin là có ma trên đời...

Đó chắc chỉ là 1 phút nhất thời lúc mình phát điên, nhưng tất cả là tại cái sạc đt vẫn chưa tìm ra đc thật à?:( Mình quả là đứa nóng máu, Liên nói người mình nóng nên cần uống thêm nhiều nước, nhưng máu nóng uống thêm nước có giúp đc gì ko?

À, mà cũng là do buổi sáng nay đọc báo và thấy rất chán đời với một bà này, nếu mình làm mẹ mà giống người này thì mình thề sẽ ko bao giờ đẻ con ra! Bà này cũng ko phải gì ghê gớm, chắc là bình thường thôi nhưng kiểu nc, lời lẽ của bả thì mình ko thích:)

Nghe Hanamizuki cho vui đời:)
Hanamizuki here I come!

Người đâu?


No comments: