5.2.14

Mấy ngày tết chả thèm mò ra đường lấy nửa mét, mà cũng ko muốn vì mỗi lần ra đường thì dù chỉ cần bước ra tới đầu hẻm hay kể cả có đi với con Su hay con D. điên thì đều thấy bệnh hoạn cả, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Y khùng lên chơi mà cũng chẳng làm đc gì cho em nó ngoài việc nằm một đống như con heo chết.
Càng gần đến ngày đi học lại thấy chán đời. Như thế có nghĩa là mình ghét đi học đấy, thế thì đừng đi học nữa, mà ko đi học thì mình sẽ làm gì?
Còn hôm qua thì đứng chiên có mấy cái bánh chuối thôi mà cũng lên cơn xong còn khóc khóc vớ vẩn chẳng vì cái gì to tát.

Ông biết là kể từ ngày đấy mày càng ngày càng chẳng ra làm sao, nhiều khi có cảm giác đang ngồi cô độc trên mỏm đá và luôn có thể lăn xuống đất bất cứ lúc nào. Mỗi lần bị rớt xuống sau khi phủi đc đất và chùi mặt là lại bị đặt lên lại trên tảng đá đấy, cứ thế rớt xuống rồi lại trở lên, mà cái đứa làm thế ko ai khác chính là mày, chính mày tự đá mình lăn xuống đất còn gì. /:)
Đến tận bây giờ vẫn còn sợ mỗi khi nghe đến một cái tên, hay một nơi chốn, một ngày nào đấy, như kiểu con mẹ Patrick trong "Silver linings playbook" sợ mỗi lần nghe phải bài hát trong đám cưới mình ấy.

Chắc là bị thần kinh thật. /:)





Some people feel like they don't deserve love. They walk away quietly into empty spaces, trying to close the gaps of the past.
(Chris McCandless - Into The Wild)

No comments: