12.4.14

"but I like scars, they remind you of things"

Hồi chiều đứng chờ con Su thì thấy 4 em gái học cấp 2 cấp 3 gì đấy đi qua, vừa đi vừa cười xong có thằng nhóc (chắc là bạn học cùng) chạy xe đạp trờ tới, thế là chúng nó rượt nhau chí chóe.
Nhìn nhìn 1 lúc lại nhớ tới hồi học NSL. :) Hồi đó cũng cúp học đi chơi net, cũng làm bố má một phen xất bất xang bang, cũng lười học, à mà cũng thích bạn kia hơn 1 năm trời, tối thỉnh thoảng còn xách xe đạp chạy qua đứng trước cửa nhà con người ta chẳng biết để làm gì (mà đi mất có 5' chứ nhiêu :D), xong cũng viết thư "tờ tờ" (hên là chưa đưa! :)) để rồi sau đấy vào một buổi chiều lớp 7 lại nhận ra là ko còn thích bản nữa, và bây giờ nói thật là đết còn tí cảm xúc gì, hê hê. Cấp 2 cũng là khởi nguồn cho mọi thứ vui buồn ám ảnh nhất mà mình từng trải qua, để đến giờ vẫn còn 1 vết sẹo chưa kịp lành, nên mãi vẫn cứ sợ mỗi lần nghĩ lại. Nhưng như Nirrimi từng nói ấy, sẹo là thứ nhắc người ta nhớ về những gì đã trải qua, chuyện vui hay buồn thì cũng đáng để nghĩ chứ, nhỉ, bởi vậy ko nên sợ hãi nữa. Everything happens for a reason.

Nhưng nếu đc thì cho mình về cấp 1 đi, để tối tối mình còn rủ thằng Hưng đi chiến tranh với bọn sau hẻm, vào xưởng chơi với 2 con điên kia hoặc rủ cả đám ngồi ở ống cống nghe ông Mạnh kể chuyện ma gì ấy, thế mới gọi là vui. :)

No comments: