7.5.15

Sáng ông anh lại chở đi tái khám, lần này ko ngồi xe lăn nữa mà tự đi nạng. Lúc đứng chờ ổng gửi xe mới đầu cũng sợ mình vác nạng khác người, nhưng nhìn qua nhìn lại thì mới thở phào nhẹ nhõm vì quên mất là đang ở bệnh viện Chấn thương chỉnh hình. :D

Lần này khám dịch vụ nên mất 100k, đc cái chỉ phải chờ khoảng 20 phút thay vì mấy tiếng hay có khi cả ngày như bình thường. Lúc mới đến hết ghế ngồi nên ông đứng tạm 1 tí thì có chị đứng lên nhường ghế cho, cha mẹ ơi xúc động như chó (cảm ơn rối rít). :'(
Đến lúc vào khám ông bác sĩ hỏi bị làm sao, sau khi nghe ông nói và nắn nắn đầu gối vài phát thì phán ngay: "đứt dây chằng rồi, giờ đi chụp MRI xong lát quay lại nhá!" (bố ông, ai chả biết là đứt! Biết thế qua cha nó phòng MRI cho xong... /:0) Thế là lại lết nạng qua phòng chụp.

Tới nơi ngồi chưa nóng đít thì đã gặp ngay thằng cha hút thuốc ngay chỗ ngồi chờ. Ông bảo ổng đừng hút thuốc trong bệnh viện, thế là ổng nói đầy người hút ra mà, hút tí CÓ SAO ĐÂU. Nghe thế xong ông sùng máu lên, bảo bây giờ chú vẫn tiếp tục hút đúng ko, ổng bảo ko nghe mình nói gì cả. Mình nghĩ có thể ổng ko nghe thật, nhưng nếu nghe hiểu câu đầu tiên là đừng hút thuốc trong bệnh viện mà vẫn cứ hút thì quá đủ rồi. Thế là ông bật dậy đi kiếm y tá bác sĩ gì đấy để méc. Nhìn quanh ko thấy ai, sau 1 lát thấy có chị chắc là điều dưỡng đi đến nên ông méc ngay. Nghe xong chị đó cười gượng rồi bảo ở đây nhiều người như thế lắm, mình nhắc nhưng họ ko nghe, nhiều khi còn chửi lại mình nên cũng ĐÀNH CHỊU...
Đờ mờ, ông nghe đến thế thôi là lại sùng máu đợt hai. Vẫn là 2 chữ "đành chịu" đã thâm căn cố đế vào máu dân "Việt Lam" ta!!
Bệnh viện có quy định rõ ràng, dán biển cấm hút đàng hoàng, có luật cấm hút thuốc lá nơi công cộng đàng hoàng chứ có phải đứa vớ vẩn nào nhảy bổ ra nói ko đâu mà bảo là đành chịu? Thằng nào con nào ông bà nào, bất kể bệnh nhân hay người nhà, bị nói mà ko nghe hay chửi lại thì cứ việc đuổi thẳng, đuổi ko chịu đi thì bảo bảo vệ lôi ra. Nếu nhân viên bệnh viện đa số (ừ, chỉ cần đa số thôi) mà cứng rắn đc như vậy thì đã chẳng có ai dám hút thuốc trong bệnh viện rổi.
Hút thuốc trước mặt người khác đã chẳng ra gì rồi, đằng này ở ngay nơi nhiều người ốm đau bệnh tật, rồi bệnh viện đông người, nhiều máy móc vật liệu lỡ cháy nổ thì làm sao? Chẳng lẽ cứ phải xảy ra họa rồi cả người hút lẫn nhân viên bệnh viện mới tỉnh đc à??

Tức thằng cha hút một mà tức chị y tá điều dưỡng đến mười, tức quá thế là đứng khóc tại chỗ. Nhiều người nhìn ko biết chắc tưởng con này đau chân tủi quá nên khóc hay gì đấy. :)
Ông anh thấy thế, chắc cũng ngại ngại nên vội ra dỗ bảo thôi đừng khóc nữa (điều mà ông chắc chắn là con Su hay con D.H nếu ở đấy sẽ ko hề cảm thấy rứa, con D. điên chắc còn đứng khóc chung hoặc nhảy bổ vào người thằng cha hút thuốc kia, haha). Thế là hai anh em ra quán ngồi chờ vì 2 tiếng nữa mới đến lượt vào chụp (bình thường nếu đi với con Su là hai đứa chỉ ra xó nào trong bệnh viện ngồi chờ đọc sách với bắt chí cho nhau giết thời gian thôi, chả mất tiền, nhưng vì ông anh đã mất công chở đi khám rồi nên cũng ko muốn hành hạ thêm. Thế là ra quán!)

2 tiếng sau quay lại, chờ thêm 40-45 phút mới đc vào phòng chụp, trước khi vào còn bị các ông các bà ngồi chờ bên cạnh "hù" là mỗi đứa vào đấy phải nằm trên "thớt" cả nửa tiếng, có khi hơn 40 phút mới xong. Ông nghe thế xong cũng hơi vãi mật, tính hỏi có đc mang sách vào đọc cho đỡ chán ko xong chợt nhớ là nãy thấy cái phòng cũng tối nên chắc cũng chả thấy gì. :D
Vào đến nơi phải nhét 2 cục bông gòn vào tai, chụp thêm cái headphone to đùng vào rồi nhảy lên bàn nằm. Nằm một mình trong cái phòng đèn xanh đèn vàng và tiếng tút tút tọt tọt tọttt tè tèee liên tục như kiểu dàn nhạc (dàn này chơi hơi chói tai tí) một hồi khoảng đâu 15 phút thì xong (may quá nhanh hơn dự đoán, ông còn đang lim dim chưa kịp ngủ :0).

Chụp xong ra chờ lấy kết quả tiếp. Lại chờ, thế nên ông móc Animal Farm ra đọc cho đỡ ngứa chân tay. Đọc đến đoạn gần cuối buồn quá thế là nước mắt ra, mấy ông bà bên cạnh dòm thấy con này ngồi khóc chắc lại nghĩ nó bị đau ở đâu. :D
30 phút sau có kết quả, lúc này ông anh phải đi công chuyện nên ông tự vác nạng vào phòng, tính mở cửa nhưng cái cửa khó kéo quá, lại mắc tay giữ nạng nên đứng loay hoay mãi mới mở đc 1 một góc nhỏ chưa đủ chui vô, thế là 1 chú đang ngồi ở trong phòng (chú này cũng phải đi nạng và đang chờ đến lượt chụp) cầm nạng của chú lên và chèn giữ cửa cho mình vào. Ông bảo cảm ơn chú xong mà muốn khóc vì xúc động, huhu, đứa què giúp đứa què trong khi xung quanh đấy chả có ai có vẻ chạy lại mở cửa giúp cả :(.

Ra cầm hồ sơ kết quả trên tay, mở ra xem, tèn tén ten, đứt bán phần dây chằng chéo trước, dập xương dưới sụn gì gì, rồi rách sừng sau với dịch khớp gối lượng nhiều cái gì gì. Hớ hớ, choáng, sao mà lắm thế...
Xem xong, choáng xong thì lại 2 nạng kẹp nách qua phòng khám khi sáng để nghe bác sĩ "phán". Vào phòng thấy tắt đèn tối thui còn mỗi mình 1 cô bác sĩ.
Bác sĩ nói vì chỉ đứt 1 nửa dây chằng nên ko nhất thiết mổ, nhưng thanh niên vận động nhiều hay đi mà có vấn đề thì nên mổ. Rồi, nghe vậy là biết 99,9% là mổ rồi đấy! :) Cô bác sĩ phán chưa đc 1 phút thì đã kiểu "rồi, Ng Thị A, next!!". Đang thắc mắc đầy mình chưa kịp ú ớ nên đành nán lại chờ để hỏi tiếp vì còn nhiều thứ chưa rõ quá. Lát ông anh về đến nơi hỏi giùm thì cũng chỉ đc 1-2 câu xong là lại phải lui sang một bên vì lại "Ng Văn B, next!!". Hầy, chán quá chán... /:(

Túm quần lại là đi bệnh viện từ sáng tới chiều chỉ để chụp MRI và mua thuốc. À, có khóc 2 lần, mà chẳng lần nào vì cái chân què. :))

No comments: