21.5.15

"Kỉ niệm" 1 tháng què chân.
Từ hôm bay tự do từ trên thang xuống đất tới giờ tính trung bình chắc cứ 2-3 ngày là phát điên 1 lần, tức là tự cô lập bản thân và ko muốn nhận sự giúp đỡ từ ai cả vì cảm thấy cái con vừa ngu lại vừa phiền phức như này ko xứng đáng đc ai thương hết. Cứ mỗi lần như rứa lại ngồi khóc một mình cho sướng thân.

Hôm bữa đi coi Once ở LHP với hai con điên kia thì ko hề nghĩ là sẽ chiếu ở rạp nhỏ hơn, vừa vào rạp đã bị nguyên mấy bậc cầu thang cao ngất chào đón, thế là từ từ chống nạng lên 9-10 bậc cầu thang, vào trong rạp tối thui mà ông lại mắt đui ko mang kính nên sợ quá ngồi đại vào 1 cái ghế gần ngay đấy nhất và ko đc ngồi cạnh 2 con kia. Vừa tính ngồi xuống thì lại như mếu, vì hàng ghế trước và hàng sau cách nhau khá gần, ko có đủ chỗ trống để duỗi thẳng chân nên sau một hồi loay hoay thì ông đành bỏ tấm nẹp ra và cố nhắm mắt gập đầu gối lại xong ngồi xiên xiên xẹo xẹo như con tôm. Hôm đấy coi phim mà vừa khóc vì phim vừa khóc vì đau chân, haha. Đó là hôm đầu tiên và cũng là hôm cuối ông đi xem LHP luôn mày ạ, đơn giản là nghĩ đến chuyện lết đc "lên" cái rạp và ngồi xuống, sau đó là lết ra khỏi rạp là lại thấy sợ! :)
Nghĩ lại thấy buồn cho những người khuyết tật quanh năm suốt tháng phải gắn mình với cái nạng hay xe lăn và chắc chẳng dám mơ đến chuyện vào rạp để xem phim.

À, hôm đó buồn nhưng cũng thấy thanh thản vì đc xem Once và nghe nhạc phim hay mê mẩn, làm ông ngồi xem mà rớt nước mắt ko dưới 2 lần. :'(

Ngày mai sinh nhật con điên mặt dưa mà lại phải đi tái khám, mất cả vui!

No comments: